Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

PHẦN IV: CÁC NGUYÊN TẮC CHẨN VÀ TRỊ BỆNH - bài số 2



bài số 2: NGUYÊN TẮC HƯNG PHẤN

 

Theo quy định của nguyên tắc đối xứng thì hưng phấn và ức chế là hai mặt thống nhất và đối lập có thể xuất hiệnở một khu vực rộng lớn hoặc chỉ một phần nhỏ trên cột sống.

Cơ sở để so sánh những hiện tượng hưng phấn và ức chế với các đặc trưng:

-Hưng phấn: xương lồi, lệch, lớp cơ đệm co cứng, nhiệt độ da cao, cảm giác đau tăng.

-Ức chế: xương lõm, lớp cơ teo nhược, nhiệt độ da thấp, cảm giác giảm.

PPTĐĐVCS dựa vào nguyên lý tác động để cơ thể tự điều chỉnh ức chế, sự phát triển hưng phấn tại điểm hưng phấn, tạo điều kiện cho phục hồi sự cân bằng giữa hưng phấn và ức chế. Chỉ tác động tại khu vực hưng phấn, tuyệt đối khộng tác động khu vực ức chế.

Dựa vào nguyên lý trên, PPTĐĐVCS căn cứ vào điều hưng phấn làm cơ sở cho chẩn đoán, phân biệt loại và xác định trọng điểm. Do đó nguyên tắc hưng phấn là một trong những cơ sở để chẩn bệnh theo PPTĐĐVCS.

Để phân biệt được khu vực hưng phấn và ức chế PPTĐĐVCS, dùng thủ thuật áp để xác định sự biến đổi về nhiệt độ da quá cao và quá thấp, nơi nhiệt độ cao hơn bình thường là khu vực hưng phấn. Sau đó dùng thủ thuật vuốt để xác định hình thái xương lồi, lệch và biết cơ đệm co cứng dày, nơi có cảm giác đau tăng. Đó là khu vực hưng phấn, là trọng điểm cần tác động để cơ thể tự điều chỉnh cân bằng: đối lập thành điều hoà thống nhất là hết bệnh.

Vậy nguyên tắc hưng phấn là cơ sở để xác định nguyên tắc định điểm sau nầy.

Lưu trữ Blog