Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

1.2. Nghe, ngửi (Văn chẩn)

1.2.1. Nghe âm thanh


a.         Tiếng nói: tiếng nói nhỏ, thều thào không ra hơi: hư chứng; nói sảng: thực chứng; mê sảng nói nhiều là thực nhiệt; nói ngọng do phong đàm, trúng phong ; nói một mình là tâm thần hư.

b.        Tiếng thở: thở to là thực chứng hay gặp ở các bệnh cấp tính; thở nhỏ, ngắn, gấp, nông là hư chứng.

c.         Tiếng ho: ho có đờm là thấu, ho không đờm là khái, ho khan là bệnh nội thương, phế âm hư.

Bệnh cấp mà khản tiếng do phế thực nhiệt, ho lâu ngày mà khản tiếng là phế âm hư. Ho, hắt hơi, sổ mũi, là do cảm mạo phong hàn. Ho từng cơn, nôn mửa là ho gà.

d.        Nấc: nấc liên tục, tiếng to, có sức là do nhiệt, nấc yếu đứt quãng do hư hàn.

Nấc là do vị khí nghịch lên do ăn uống, cảm mạo phong hàn tự nhiên sẽ khỏi, nhưng ở người bệnh lâu ngày vị khí yếu, thấy hiện tượng nấc cần chú ý đến bệnh tình có thể trở thành nguy kịch.

1.2.2. Ngửi mùi vị

Mùi của người bệnh ở mũi, mồm, phân, nước tiểu có thể giúp người thầy thuốc phân biệt tình trạng hư, thực, hàn, nhiệt của bệnh.

-           Phân tanh hôi loãng do tỳ hư.

-           Nước tiểu khai đục do thấp nhiệt.

-           Đại tiện phân chua, thối do tích nhiệt, thực tích...

Lưu trữ Blog