Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Bài 15: kinh nghiệm lâm sàng:một bất cập khi điều trị

Bệnh nhân cụ thể:

1-Bệnh nhân nữ, 52 tuổi, bệnh đã hơn 1 tháng, bị nhiều ổ viêm loét cấp tính ở dạ dày,đã được điều trị lần 1 khoảng 15 ngày, sau khi nghỉ vài ngày lại được tiếp tục điều trị đều bằng phương pháp nội khoa trong đó có tiêm tĩnh mạch Kháng sinh liều cao, cấp tập, bệnh cũng đã giảm tới 70%. Khi được 7 ngày thì tôi vào thăm, bệnh nhân nói 2 ngày nay thấy mệt mỏi nhiều, tôi nói ngay rằng phải tìm cách dừng ngay không điều trị nữa, nhưng bệnh nhân có lẽ vì lý do nào đấy đã không thực hiện được theo lời tôi và chỉ sau đó 3 ngày thì bệnh lại vượng lên còn đau hơn cả lúc mới vào. Lúc này thì bệnh nhân mới ra viện và về nhà uống thuốc nam.

2- Bệnh nhân nam 50 tuổi, bị viêm tắc mạch máu đã vài năm, mỗi năm cứ đến mùa đông thì lại phát bệnh, sưng đỏ đau các đầu ngón tay chân, đã điều trị nhiều lần ở bệnh viện trung ương lẫn địa phương nhưng bệnh chưa đến mức phải cắt cụt ngón tay chân. Lần này vào chỗ tôi thì ngoài sưng đau bệnh nhân còn có rỉ ít nước mô ở chân móng tay. Khi điều trị được khoảng hơn chục ngày bệnh đã giảm đi 70%, đến hôm thứ 6 trong tuần thì có một người gặp bệnh nhân ngay ngoài cửa phòng tôi và giới thiệu có một ông lang chữa bệnh viêm tắc mạch máu rất tốt ở Lạng sơn, đã cho bệnh nhân địa chỉ cụ thể, đến 2 ngày nghỉ cuối tuần thì bệnh nhân tự đi đến địa chỉ đó và cắt mấy thang thuốc mang về nhà uống ngay từ hôm thứ 7. Hôm thứ hai đầu tuần đi làm, bệnh nhân gặp tôi và cho biết kết quả rất tốt, đã giảm đau nhiều, tôi chỉ cười và bảo rằng: cẩn thận đấy, nên dừng lại ngay, nhưng bệnh nhân không nghe lời tôi, và bệnh nhân cũng xin ra viện luôn. Vài hôm sau bệnh nhân lại lên gặp tôi nhưng lần này thì đã vào khoa Ngoại và đã băng trắng ở bàn chân, đi thì tập tễnh, bệnh nhân có đưa cho tôi cacvisit của ông Lang kia nhưng tôi cười và bảo rằng bệnh nhân giữ mà làm kỷ niệm.

Hai trường hợp trên là một ví dụ cụ thể cho thây là đã có sự sai lầm về điều trị, sai lầm ở đây được hiểu theo khía cạnh sau: theo nguyên tắc điều trị chung  (như tôi đã nói ở bài viết “ điều trị đông y: giá trị điều trị theo giai đoạn”) khi dùng thuốc công phạt liều cao lúc đầu tác dụng rất tốt nhưng khi đến một lúc nào đó bệnh đã đỡ rồi nhưng không tiếp tục giảm nữa thì lập tức phải dừng ngay, nếu dùng nữa sẽ làm cho cơ thể mỏi mệt, nếu cứ tiếp nữa thì cơ thể sẽ phản ứng lại làm bệnh sẽ lại tăng lên, vì thuốc lúc này không còn tác dụng nữa nên phải đổi sang đơn thuốc khác cho phù hợp với giai đoạn tiếp sau của bệnh thì mới tốt được,  (nhưng ngnuyên tắc này chỉ có Đông y mới có) .

Một nguyên tắc nữa của điều trị là sau công phạt rồi phải bổ, vì sau khi công phạt bao giờ nguyên khí cũng bị tổn thương, biểu hiện là mỏi mệt, lúc này phần Âm đã bị ảnh hưởng nên phải bổ âm đã, sau khi bổ, nguyên khí đã hồi phục mới tiếp tục công phạt được,như vậy bệnh tiến triển sẽ tốt hơn.

Một kinh nghiệm rút ra là khi bệnh nhân đến với chúng ta sau khi đã uống thuốc ở đâu đó mà không khỏi thì tức là họ đã công phạt rồi, chúng ta chỉ việc bổ thôi  (đa phần là như vậy).

Thông thường ai chả muốn bệnh khỏi nhanh cho dù là thày thuốc hay bệnh nhân cũng đều muốn như thế , nhưng thực tế do có nhiều nhiều yếu tố bất cập nên bệnh không khỏi được. Nếu như áp dụng được những nguyên tắc của điều trị Đông y vào điều trị thì chắc kết quả sẽ cao hơn nhiều.

Loạt bài Điều trị đông y của thành viên loccoc1368 trên http://diendanykhoa.com